Nói cùng nhau,trước thềm năm học mới (1)

 

Rất cần thêm bàn tay của chúng ta .Hãy cùng bà mẹ này đưa các con bước vào Năm học Mới ! 

Tháng  9.2011, khi từ Suối Giàng về, kế hoạch của chúng tôi là lập một ‘dự án “ nhỏ, để gần hai trăm học sinh nội trú dân nuôi của Suối Giàng được ăn một hai miếng thịt mỗi bữa ăn. Mấy người chúng tôi định rủ nhau làm việc đó (như nhiều lần đã làm), chứ không định vận động rộng rãi ra ngoài. Nhưng chính những người không quen trên cộng đồng mạng qua những tâm tình và thúc giục đã khiến mọi việc nhanh chóng đi theo hướng khác : Một “Quỹ” ra đời với cái tên Cơm có thịt.

Cho đến hôm nay, tài khoản Cơm có thịt đã nhận được 3.650.000.000 (Ba tỷ, sáu trăm năm mươi triệu) tiền ủng hộ. Sau Suối Giàng, Cơm có thịt lan dần đến các vùng khác. Đến bây giờ đã có 46 trường học nhận tiền mua thịt cho học sinh. 5100 em nhỏ hiện trong danh sách được hỗ trợ.

Chúng tôi đi những chuyến đi lên Mù Căng Chải, qua Bát xát, rồi Mường Khương, Bắc Hà, Simacai, Hoàng Xu Phì, Xín Mần,Điện Biên Phủ. Chúng tôi đã hứa một lời với những người gửi tiền, rằng từng đồng trong số tiền đó đều được gửi đến cho các em học sinh. Và về điều này, không thể có bất cứ một sự đơn sai  nào. Tất cả mọi đồng tiền ủng hộ đều được dành trọn vẹn cho các em, không một chi phí nào về quản lý, vận hành. Không qua một nấc trung gian nào, đến thẳng các trường. Nhưng hơn cả cam kết đó: Chúng tôi muốn gửi đến đúng chỗ cần nhất, và sau khi gửi đến rồi, ở mỗi trường những đồng tiền trên phải trọn vẹn thành cá, thịt cho các cháu.Vì muốn vậy, chúng tôi phải đi nhiều, rà soát nhiều. Những chuyến đi ấy ngày càng đông bạn bè tham gia hơn, nhưng ai cũng tự lo cho chuyến đi của mình, không một xu nào từ tiền ủng hộ phải chi cho chuyện đó.Một năm học đã trôi qua, và giờ đây, tôi có thể thay mặt bạn bè nói với tất cả những ai ủng hộ một lời giản dị: Những đồng tiền các bạn gửi đến , chúng tôi đã cố gắng đến hết sức mình để chúng được sử dụng hiệu quả nhất.

Từ những đồng tiền ấy, các em học sinh Suối Giàng (tất nhiên, không chỉ các em Suối Giàng), đã tăng cân đến mức thày cô giáo quá ngạc nhiên.

Chụp chung với cậu bé Trung học cơ sở Suối giàng đã tăng 4kg sau mấy tháng “Cơm có thịt”

Từ những đồng tiền ấy, các em bé Tiểu học Lao Chải không phải tự nấu ăn, rồi chuyền tay nhau (những bàn tay đen nhẻm bụi khói củi than) chiếc thìa chung xúc cơm từ nồi ăn mỗi bữa. Nay chúng có bếp, nhà ăn ấm cúng, chúng quây quần bên bữa cơm chung có thịt, có rau.

Hôm qua…

Từ những đồng tiền ấy, các bé Mẫu Giáo Dền Thàng không phải mang cập lồng đi học nữa. Chúng ăn cơm bằng những bát mới, thìa mới, và các cô giáo trẻ hàng ngày xúc vào bát chúng những miếng thịt, miếng cá – chưa nhiều nhặn như ta muốn, nhưng có hàng ngày (mà trước kia với chúng miếng thịt chỉ là điều hiếm hoi dịp lễ tết).

Hôm nay.

Từ những đồng tiền ấy, nhiều bà mẹ ở Mường Nhà thôi không phải nén tủi hổ thả con hàng sáng cách cổng trường Mẫu Giáo rất xa, để con tự lon ton chạy vào, còn mẹ lẩn nhanh về, sợ cô bảo mẫu nhìn thấy, sẽ hỏi sao chưa đóng tiền ăn cho con . Giờ đây, mẹ có thể bế cháu trao tận tay cô, trong lòng không vương vấn nỗi khổ tâm ngày trước.

Các cô giáo Mường Nhà gửi ảnh về : Bữa ” Cơm có thịt” đầu tiên.

Từ những đồng tiền ấy, cậu học sinh nội trú ở Cát Thịnh ( Văn Chấn-Yên Bái), không bỏ giờ học ngồi canh mấy con cua bắt được ngoài suối, để dành cho bữa cơm mình tự nấu. Giờ đây cùng bạn bè, em có thể yên tâm học hành, và biết rằng khi trống tan lớp vang lên, đã có bữa “Cơm có thịt” đợi các em .

Từ những đồng tiền ấy, các bé Mẫu Giáo Y Tý những ngày nắng đẹp ngồi ngay sân hè lớp ăn cơm chung, nhìn ra  thung lũng mà ngay bên kia là biên giới. Các em ấm lòng một, thì lòng người lớn vùng biên ải ấm mười.

Tôi không thể kể hết những gì đồng tiền các bác, các anh, các chị đã đem lại cho các nơi xa xôi ấy. Đấy không chỉ là một ít dinh dưỡng (rất cần) cho trẻ con. Đó là những giọt nước mắt vui của thày cô vùng sơn cước, là nụ cười rạng rỡ trên mặt bố mẹ, là sự nhẹ nhõm trong lòng những người lăn lộn với công việc dạy học vùng cao ( Những người tâm huyết như vậy còn rất nhiều, và không ai vui hơn họ khi nhìn thấy bữa cơm của các em có thịt, khi nhìn thấy sĩ số học sinh tăng lên khi Cơm có thịt đến với trường học). Và trên hết, điều mang lại lớn lao là cảm xúc : Chúng ta đều là con Lạc cháu Hồng, chúng ta phải đùm bọc nhau, bởi là con dân nước Việt. Nước Việt còn đến hôm nay và mãi trường tồn, chẳng vì một sự thiên thời địa lợi nào cả,mà chỉ vì điều đó chưa bị quên lãng trong tâm khảm hầu hết người Việt bình thường.

Điểm trường Mẫu Giáo Pu Lau (Huyện Điện Biên), bữa “Cơm có thịt” đầu tiên

Những đồng tiền ấy, ba tỷ sáu trăm năm mươi triệu ấy (cho đến nay), phần lớn là từ những đóng góp nhỏ, từ những người không giàu có.

Có người chỉ có thể gửi mỗi tháng 50.000 đ, nhưng rất đều đặn, không tháng nào sai hẹn.

Có người chỉ có nguồn duy nhất : Lương hưu, và đã san sẻ từ khoản lương hưu đó.

Có người gửi tiền ủng hộ, và nhắn rằng : “ Hiện em đang giai đoạn chưa có việc làm, nếu sắp tới có chỗ đi làm, em sẽ gửi nhiều hơn”.

Có bác gái trước khi lìa trần, dặn lại cháu con hãy mang tiền ủng hộ cho Cơm có thịt. Và con cháu bác đã nghẹn ngào thực hiện.

Những em nhỏ đã gửi tiền với lời nhắn “ Các bác chuyển hộ tới các bạn của cháu ở miền núi “.

Những người Việt sinh sống xa quê, mà lo lắng chuyện cơm có thịt cho những vùng họ chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng luôn cảm nhận đó là nơi phên dậu của Tổ quốc này. Một số người khi về thăm quê đã tìm đến gặp Cơm Có Thịt.  Chúng tôi ứa nước mắt khi chưa kịp nói lời cám ơn thì có người trong số họ đã nói : Tôi ở xa, cám ơn các anh chị đã làm thay tôi !

Những khoản đóng góp của các doanh nghiệp đến với Cơm Có Thịt không phải vào thời làm ăn phát đạt, kinh tế đi lên. Và các doanh nghiệp, doanh nhân đó không cần một sự ghi danh nào. Cơm Có Thịt chỉ có những thông báo, thống kê khiêm tốn trên một blog không nhiều người biết đến.

Thời kinh tế khó khăn, nhiều người gián tiếp qua thư, nhắn tin, những người khác là đồng nghiệp gần gũi thì trực tiếp, đã thanh minh với tôi như thể mình có lỗi : “ Anh ơi, em không quên đóng góp đâu,nhưng tháng này lương muộn !”.

Trên đường đi làm Cơm Có Thịt, chúng tôi không thể không xót xa khi nhìn thấy những thiếu thốn của các em không chỉ là chuyện ăn, mà còn là chuyện mặc, và nhiều cái khác nữa.

Mùa đông vừa qua là mùa đông không quên với chúng tôi, khi nhìn thấy làn da tím tái của những mầm non đất nước, vào những lúc nhiệt độ gần như xuống đến độ  0.

Từ những đồng tiền đóng góp, gần vạn chiếc áo ấm đã đến với những đứa bé đang ở nơi rét nhất. Có nhiều bạn bè bỏ quên cả việc của doanh nghiệp của mình, dồn tâm lực cho việc tìm mua, tự may, nghĩ ra những sáng kiến lạ lùng nhất để có ít tiền mà nhiều bé vùng cao lại được ấm.

Tôi nhận từ phía Nam những bao quần áo đề tên người nhận, nhưng không một chữ nào để biết ai đã gửi những chiếc quần áo mới tinh và đẹp như những bộ quần áo trong các shop ở thành phố cho các học sinh phía Bắc xa xôi.

Bạn Khánh từ Vũng Tàu ra cùng đi Mường Khương mặc áo ấm cho các bé.

Tháng 9 năm ngoái, khi từ Suối Giàng về Hà Nội, tôi nhớ chúng tôi dừng giữa đường ăn cơm. Và đó có thể là bữa cơm lặng lẽ nhất, khi ai cũng thấy đắng trong miệng. Nhưng từ khi chúng tôi đi đến các trường, mang áo ấm, mang ủng hộ của mọi người đến cho học sinh, thì bữa cơm nào của chúng tôi cũng tràn đầy niềm vui và tiếng cười, cho dẫu là khi ăn cùng các thày cô giáo trong sương mù và cái rét ghê gớm của Y Tý, hay bát mỳ gói hiếm hoi đêm xe hỏng ngủ lại ở Sàng Ma Sáo. Điều chúng tôi nhận được khi thay mặt mọi người đem thịt và áo ấm đến cho các em, đơn giản là : Hạnh phúc.

Đỉnh đèo Hoàng Liên Sơn, một chút lửa ấm giữa đông…

Y Tý, bên đường biên.

Sân trường Mường Lói : Chọn quần áo ủng hộ cho học sinh

Thay mặt các bạn đến đây, chúng tôi là những người hạnh phúc.

Hạnh phúc ! Bạch Tầm Xuân (Nikname trên FB) tại sân trường Tiểu học Tả Ngải Chồ (Mường Khương), mùa hoa đào nở.

Chẳng ai muốn xa hạnh phúc mình đang có. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau bước vào năm học mới cùng những cô cậu vùng cao đã trở thành thân thiết lắm với chúng ta. Và ta sẽ nói với nhau về những gì ta sẽ làm trong những tháng tới đây ….

(còn tiếp)

T.Đ.T

 

 

 

About trandangtuan

chỉ mong làm được những điều nho nhỏ...
Bài này đã được đăng trong Bài viết Suối Giàng, Nhật ký " Cơm có thịt". Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

37 Responses to Nói cùng nhau,trước thềm năm học mới (1)

  1. Nguyễn Việt Hùng nói:

    Chân cứng đá mềm, vì niềm tin tương lai Việt

  2. Nhất trí cao với sự khởi động cho năm học mới này. Tôi đã post bài về blog của tôi.

  3. Lai Tran Mai nói:

    Rất mừng và hoan nghênh a Tuấn đã sớm khởi động cơm thịt cho năm học mới. Tôi cũng xin bài này của anh để đưa vào blog lưu các bài đọc của tôi. Cũng rất mong tin này được phổ biến càng nhanh, càng rộng càng tốt. Mong a Tuấn cũng sớm công bố kế hoạch cho các chuyến đi Bắc sắp tới. Chúc cơm thịt năm học mới này có bước phát triển vượt bậc so với năm trước và nhất là có thêm nhiều doanh nhân tham gia.

  4. Tình trạng wordpess bị chặn thế này thì các cháu nhịn thịt mất. Rất nhiều người không vào được blog. Ông Tuấn xem hay là thử dùng tam cái trang dùng cho cơm thịt đang thiết kế thử nghiệm ấy rồi sau này tính. Đáng lo ngại quá.

  5. Lana nói:

    Sắp vào năm học mới rồi, cùng lúc các trường nổi lửa là tiền chi cơm thịt đầu năm rất lớn. Chương trình của nhà nước có rồi nhưng không biết lúc nào mới tới trẻ (chứ không lại như báo và TV có đợt phản ánh các thầy cô đi vay tiền trước nấu cơm cho HS, chờ mãi tới không vay được nữa rồi mà vẫn chưa thấy tiền nhà nước về).

  6. MInhanh-Minhkhoi nói:

    các ơi, các bác làm 1 trang ở face book đi ạ

  7. THE PRESENT nói:

    Con chào các cô chú,

    Tháng 5, chúng con có gian hàng tại hội chợ Hanoi Flea Market gây quỹ và ủng hộ cho quỹ 9.726.000 đồng.

    Tháng 6 và tháng 7, chúng con có những hoạt động gây quỹ như sau:

    Đầu tiên, tạp chí 2!Magazine đã ủng hộ cho dự án qua THE PRESENT bằng chương trình Book Party diễn ra tại Thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 23 tháng 6 năm 2012. Chương trình ủng hộ được 6.710.000 đồng cho dự án.

    Tiếp theo, chúng con có 1 gian hàng tại hội chợ Unique Market diễn ra tại Đại học Y Hà Nội vào ngày 21 tháng 7 năm 2012. Tại đây, chúng con có bán sách, bánh truyền thống (bánh Gia Trịnh), postcards, vòng tay, đĩa trang trí, trang dán giấy… Sau hội chợ, chúng con thu được 4.220.000 đồng.

    Mùa hè sắp qua đi, năm học mới sắp bắt đầu, chúng con xin tiếp tục ủng hộ cho quỹ được 10.930.000 đồng. Chúng con mong số tiền nhỏ này sẽ mang lại cho các em trên vùng cao 1 năm học mới đầy đủ hơn.

    Thay mặt THE PRESENT,

    Gia Linh.

  8. trandangtuan nói:

    Gia Linh ơi, cám ơn các con nhiều lắm.

  9. HùngThoa nói:

    Năm học mới mong thật đầy niềm vui cho các con, những bàn tay Việt đang cùng nhau xiết chặt lại để cùng nhau lo cho các con nơi biên cương xa xôi.
    Có những giọt nước mắt hạnh phúc khi đọc những giòng anh Tuấn viết
    “Chúng ta đều là con Lạc cháu Hồng, chúng ta phải đùm bọc nhau, bởi là con dân nước Việt. Nước Việt còn đến hôm nay và mãi trường tồn, chẳng vì một sự thiên thời địa lợi nào cả,mà chỉ vì điều đó chưa bị quên lãng trong tâm khảm hầu hết người Việt bình thường.”

  10. thu oanh nói:

    Tôi hưởng ứng mấy đồng nhưng muốn biết tiền đến quỹ chưa hơi bị khó . Mong nó đến được đích.

    • thu oanh nói:

      Xin nói rõ vì khó vào trang của anh.

      • trandangtuan nói:

        Tôi sẽ gửi sao kê của ngân hàng trong 10 ngày vừa qua để chị xem có khoản nào trùng với hóa đơn chuyển tiền không, vì khi gửi tôi không biết chị có ghi nội dung hay không ghi.Nếu không thấy, chị hỏi lại ngân hàng nơi chị chuyển tiền, nếu có khoản nào không nêu tên nhưng trùng các chi tiết, chị thông tin lại giùm. Tôi cũng băn khoăn khoản tiền chị chuyển nhưng chưa xác định được trong sao kê.Cám ơn chị.

  11. Minh nói:

    Cám ơn chú Tuần nhiều lắm!

  12. Cháu xin lỗi vì mấy tháng qua đi công tác suốt nên chưa chuyển tiền cho chương trình được. Cháu vừa chuyển cả 3 tháng 6-7-8 của giadinhTomBong. Chú kiểm tra giúp cháu nhé! Cháu cảm ơn chú nhiều!

  13. V007 nói:

    Thật xúc động khi đọc bài viết của anh và cũng xen lẫn niềm hạnh phúc vì đã góp một phần, dù rất nhỏ bé của mình cho “Cơm có thịt”. Trong khi cuộc sống đang đầy những trăn trở, bức xúc và kể cả thất vọng về những tiêu cực trong xã hội, sự xuống cấp của văn hoá, việc xâm phạm chủ quyền lãnh thổ đất nước của Trung Quốc, thì những niềm vui nho nhỏ như thế này là một liều thuốc kích thích để mỗi chúng ta có thêm động lực để sống và làm việc tốt hơn. Em nghĩ rằng việc “Cơm có thịt” nhận được sự quan tâm ủng hộ và tin tưởng của nhiều người, ngoài uy tín cá nhân của Anh Trần Đăng Tuấn và ý nghĩa rất nhân văn của Quỹ, thì cách thức hoạt động công khai minh bạch cũng là một yếu tố góp phần quan trọng. Riêng em luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào các anh, các chị và hứa sẽ tiếp tục ủng hộ Quỹ trong khả năng có thể. Cảm ơn Anh Trần Đăng Tuấn và các anh, các chị về tất cả những gì các anh, các chị đã làm cho các em nhỏ vùng cao.

  14. Thái nói:

    Chào anh Tuấn !
    gia đình tôi dang sống ở HA GIANG nhìn canh này lại nhớ đên ngày xưa vợ mình con dạy học trong làng bản.Học sinh đi học mùa đông không có dép quần cũng không nhìn mặt mũi hồn nhiên thương thật. Mong sao đất nước đổi thay cho các em hết khổ.

  15. Huy Trần nói:

    Kính gửi chú Tuấn,
    Cháu theo dõi chương trình Cơm Có Thịt đã lâu. Cháu là nam, 30 tuổi, công tác tại Hà Nội. Chúa xin hỏi : cháu có thể đi theo đoàn các chú lên với các em nhỏ vùng cao được không ạ ? Về sức khỏe của cháu, chú không phải lo, hì. Xin cảm ơn chú!

  16. Hà Linh nói:

    Cảm ơn những bước chân không mỏi với tình cảm nồng ấm đã đưa đến những niềm vui thực tế cho các em nhỏ vùng xa. Em rất vui được cho phép tham gia chương trình dù sự đóng góp chỉ như là hạt cát ngoài biển xa, thật là cảm kích mỗi khi nhìn những bức hình mới những nụ cười của các em nhỏ khi được no-ấm, có đôi dép bảo vệ những bàn chân nhỏ bé-ngày ngày vui tới trường..
    Như mọi lần, kính chúc các anh chị, các bạn luôn khỏe để thực hiện-đồng hành chương trình !

  17. Thu Hòa nói:

    Ôi anh Tuấn ơi, đọc những dòng này mà em ko kìm được nước mắt.
    Lang thang trên FB qua các link thế nào mà gặp được anh và mọi người, về những việc làm thầm lặng, về những câu chuyện dọc đường.
    Em cũng là một nhà báo của những chuyến đi vùng cao, những nơi này em đều đã qua và đã phản ánh nỗi khó khăn của các thầy cô, trẻ em. Nhưng thật là chưa đủ. Vì mỗi chuyến em đi chỉ có mình em, đủ mang theo ít tư trang và quà cáp tặng trường lớp thôi, chứ ko có sức mà vận chuyển hết những gì mình muốn.
    Rất mong được tham gia vào nhóm tình nguyện Cơm có thịt. Xin cho em địa chỉ, điện thoại và nhân vật kết nối vào nhóm ạ? Để em cùng được thắp sáng niềm tin vào cuộc sống. Cảm ơn các anh chị!

  18. Thanh Ha nói:

    bai nay khong biet doc den bao nhieu lan…nhung moi khi doc lai lai cam thay xuc dong va cam phuc nhung tam long NHAN AI…..

  19. Minh nói:

    Đọc đi đọc lại mà vẫn ứa ước mắt bác Tuần àh!

    • thuongdan nói:

      chào bạn. mình là đàn ông mà cũng thế đấy. Cứ vào đến nhà bác T Đ T là y như rằng rơi lệ…..

  20. Liên Hương nói:

    Giá mà ta có được những nhà vệ sinh giá rẻ như dự án của Bill Gates thì hay quá:

    http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/kinh-nghiem/2012/08/bill-gates-voi-niem-dam-me-toilet-cho-nguoi-ngheo/

  21. Bình Minh nói:

    Nhiều khi chính những vùng “chậm tiến” lại cần công nghệ tiên tiến nhất để khắc phục sự lạc hậu về cơ sở hạ tầng. Có thể đưa ra nhiều ví dụ: thông tin di động, điện mặt trời, lọc nước nano v.v…

    Đã có một cặp vợ chồng đi từ ý tưởng này và lập nên trang kopernik.info. Ở đây có thể tìm thấy nhiều sản phẩm rất thiết thực cho cuộc sống của bà con vùng cao với giá phải chăng (đương nhiên là trên mặt bằng giá quốc tế). Trang này đã đạt một số giải thưởng về social innovation.

    Cơm có thịt có thể học theo mô hình này để triển khai ở Việt Nam – làm cầu nối giữa nhu cầu, giải pháp công nghệ và nguồn tài trợ… Vẫn mơ ước một bản thiết kế trường học giá rẻ nhưng kết hợp trọn gói các công nghệ để giải quyết được trọn vẹn các vấn đề sinh hoạt cho trẻ.

  22. thuongdan nói:

    Cứ vào đọc blog cuả T Đ T là nước mắt tôi chảy dài. Phần thì thương các cháu nhỏ, phần cảm thấy mình bất lực. Cho đến giờ hai vợ chồng tôi cố gắng lắm cũng chỉ lo được cho hai cháu cơm no, được đến trường và mùa đông không bị rét thôi. Nếu các bác có cái tổng đài để nhắn tin thì hay biết mấy. Như vậy thỉnh thoảng nhắn cho các cháu mấy tin cũng cảm thấy đỡ lăn tăn, không cảm thấy mình bị thua thiệt với mọi người. Chứ làm ăn vỉa hè như bọn tôi thì không dám hứa định kỳ tháng một như cửu trong cty được đâu bác a. Viết được cho bác mấy dòng này mà thấy lòng nhẹ hẳn. Mong cho CƠM CÓ THỊT đến với các cháu mãi mãi và rộng hơn nữa. Chúc bác luôn khỏe để hoàn thành tâm nguyện của mình.

    • Lana nói:

      Đọc cái còm này của bạn Thường dân tôi thật sự cảm động. Bạn ơi ngoài kia hơn kém đếm được nhưng cái tâm và tấm lòng của bạn thì thật đáng quý vô cùng. Cuộc sống ấm áp nhiều khi là nhờ những sự chia sẻ giản dị như thế này bạn ạ. Cảm ơn bạn thật nhiều.

      • thuongdan nói:

        Cảm ơn bạn Lana đã hiểu lòng tôi. Mong rằng chương trình cơm có thịt sẽ không bao giờ lại. Để những ai bây giờ chưa có điều kiện tham gia, sẽ có một ngày được có dịp đóng góp một chút gì đó cho các cháu. Tôi chẳng có mong muốn gì to tát. Chỉ mong, sau mỗi ngày lại có thêm một cháu bé bất kể là miền nào, được nhìn thấy trong bát cơm trắng của mình có thêm miếng thịt. Nhất định sẽ có ngày tôi đóng góp được một chút gì đấy cho chương trình này, dù là nhỏ bé.

  23. Nguyễn Hồng Mai nói:

    Nghẹn ngào và cảm phục !

  24. thuongdan nói:

    Cảm ơn tất cả mọi người. Hi vọng CƠM CÓ THỊT sẽ không bao giờ lại. Để cho tôi có một ngày được ” gần hơn với những thân phận mât còn”. Thường dân.

  25. thuongdan nói:

    Thành thật xin lỗi mọi người. Ý tôi là mong cho CƠM CÓ THỊT không bao giờ dừng lại. Vậy mà không hiểu sao cả hai lần viết đều thiếu mất chữ “dừng”. Thế có đau không cơ chứ. Thành thật xin lỗi.

Bình luận về bài viết này